ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 25.
Khiến người trốn trong bóng đêm cũng có bóng
Hình Chiêu đúng là từng xuất hiện trong thời gian Tuyên Họa học trung học.
Nhưng dường như ông ta và những bất hạnh Tuyên Họa gặp phải không có liên hệ gì. Thậm chí, ông ta còn là người vươn tay giúp Tuyên Họa.
Chuyện này đối lập hoàn toàn với suy đoán của bọn họ.
Lâm Tái Xuyên hỏi: "Hình Chiêu là thầy giáo cô khi nào?"
Tuyên Họa ngẩn người, không biết vì sao anh lại hỏi chuyện này nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: "Lớp 11".
Lớp 11.
Bất hạnh của Tuyên Họa cũng bắt đầu vào năm lớp 11.
Tuyên Họa giống như cũng nhận ra gì đó, do dự nhưng khiếp sợ nói: "Anh đang nghi ngờ thầy Hình có liên quan đến chuyện của tôi sao? Không thể nào đâu. Thầy Hình nổi tiếng yêu quý học sinh trong trường. Học sinh nghèo như chúng tôi đều từng được thầy ấy giúp đỡ. Thầy là một giáo viên rất tốt".
Lâm Tái Xuyên nghĩ thầm: Lưu Tĩnh cũng từng được ông ta giúp đỡ.
Là Hình Chiêu thật sự lòng tốt tràn lan, gặp người đều muốn giúp đỡ hay ông ta mượn lý do vô cùng kín kẽ này, bên ngoài tích cực làm việc thiện, thật ra âm thầm quan sát, đánh giá kĩ càng mấy học sinh này?
Tuyên Họa cắn môi dưới, cẩn thận nhìn Lâm Tái Xuyên, "Anh hỏi vậy là vì điều tra được gì rồi sao? Có thể nói cho tôi biết không?"
Lâm Tái Xuyên nói: "Trước mắt còn đang ở giai đoạn tìm bằng chứng".
Nghe anh nói vậy, Tuyên Họa rất biết điều không hỏi gì nữa.
Sau Tuyên Họa, Lâm Tái Xuyên lục tục tìm được mấy nữ sinh. Phần lớn bọn họ không có quan hệ với vụ án này. Nhưng cũng có người bị hại mới.
Cuối cùng, Lâm Tái Xuyên tìm được nữ sinh tên Tống Hoan Hoan. Cha cô bị tăng urê máu, phải đến bệnh viện thực hiện lọc máu định kỳ, chi phí chữa bệnh định kỳ là một khoản rất lớn. Khoản thu nhập eo hẹp của mẹ khó chống đỡ được cả gia đình.
Theo lời kể của Tống Hoan Hoan, khi cô vào trung học, được Hình Chiêu giới thiệu đến một trung tâm gia sư. Mỗi thứ bảy, cô đi làm gia sư cho mấy nơi. Sau đó, một hôm, trên đường về nhà, cô gặp một người tự xưng có thể giúp đỡ cô.
Tống Hoan Hoan khi đó chỉ là một học sinh vị thành niên còn chưa bước vào đời, chưa có tâm lý cảnh giác người khác, lại bị nghèo đói bức tới bước nhất định. Nghe thấy có thể kiếm tiền, tâm cô đã xao động. Vì thế, cô theo người kia lên xe. Khi phát hiện không đúng, muốn bỏ chạy đã không còn kịp.
Người nhà cô cho rằng cô đi học ở trường. Mà trường học lại nhận được một tờ giấy xin nghỉ của Tống Hoan Hoan. Nguyên nhân xin nghỉ là bệnh tình của cha cô trở nặng nên phải đi bệnh viện chăm sóc cha. Mà một người tự nhận là mẹ Tống Hoan Hoan cũng gọi điện thoại xác nhận việc này với giáo viên chủ nghiệm lớp.
Không ai phát hiện cô gái nhỏ mất tích suốt một tuần.
Bảy ngày sau, Tống Hoan Hoan được thả về nhà, cả người đã thay đổi một bộ dạng hoàn toàn khác, như thể vừa đi một chuyến từ địa ngục trở về, không ai biết cô đã trải qua chuyện gì.
Cô muốn báo cảnh sát, nói tất cả những chuyện mình gặp phải cho cảnh sát, muốn để những kẻ ác kia phải trả giá thật đắt.
Nhưng cô còn chưa tới Cục Công an đã nhận được một cú điện thoại khiến cô như rơi vào hầm băng.
Những người đó quay chụp lại video, không chỉ có thể hủy hoại cả đời cô mà còn có thể hủy diệt cha mẹ cô dễ như trở bàn tay.
Vì thế, cô không dám.
Mãi đến khi Tống Hoan Hoan 20 tuổi, nhìn bên ngoài không còn "trẻ trung", không còn giống một học sinh, không còn phù hợp sở thích của "những người đó" nữa, cô mới được thả lại trần gian.
Khi đó, cô đã không nghĩ đến việc báo cảnh sát, không còn không hề biết tự lượng sức mình, muốn đối phương phải trả giá nữa.
Tống Hoan Hoan không biết tên những người đó. Trong trí nhớ của cô, đa phần cô gặp họ ở quán bar, khách sạn. Những người này đa phần đều thích những nơi thông thường. Nhiều năm đã qua, cơ bản không thể nào tra lại được.
Những gì cô có thể nói ra được cũng chỉ có những bất hạnh vận mệnh lưu lại trên người mình.
Chỉ thế mà thôi.
...
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên.
Cả thành phố Phù Tụ bị ánh sáng cắt thành vô số khối màu rực rỡ.
Lâm Tái Xuyên một mình ngồi trong xe lúc lâu.
Kỳ thật, anh vẫn luôn biết rõ, mỗi một bóng râm dưới ánh mặt trời đều có thể chứa vô vàn vết bẩn. Nhất định, có hắc ám Cục Công an thành phố không tiếp xúc đến luôn tồn tại.
Nhưng anh không ngờ sẽ nhìn thấy tình trạng ghê người đến loại này.
Đây chỉ là hai người bị hại anh tìm được, chỉ là một góc nhỏ của tảng băng sự thật đã đủ khiến anh thấy nặng nề đến ngạt thở.
Rốt cuộc, đó là tấm lưới rộng và sâu đến thế nào mới có thể chôn giấu dưới mảnh đất của thành phố này nhiều năm như vậy?
Lời nói của Tuyên Họa và Tống Hoan Hoan như một đống đá không thể nào tiêu hóa, đè nặng trong lòng anh.
Lâm Tái Xuyên có một loại dự cảm không tốt. Kẻ thù phải đối mặt lần này sẽ vô cùng cường đại.
*
* *
Ngày hôm sau, trong đội cảnh sát điều tra hình sự, Cục Công an thành phố Phù Tụ.
Lâm Tái Xuyên đi vào phòng họp, chia sẻ cho các đồng sự khác toàn bộ thông tin có được ngày hôm qua.
Anh nói xong nửa phút, cả phòng họp vẫn lặng ngắt như tờ.
Mãi cho đến khi vẻ lặng ngắt nặng nề sắp bao phủ trái tim tất cả mọi người trong phòng họp, trong phòng mới vang lên một giọng nói bình thản không sợ sóng to gió lớn, đến mức khiến người nghe không thể tưởng tượng được...
Tín Túc nói: "Cho nên nói, Hình Chiêu không hề xuất hiện trong toàn bộ quá trình phạm tội nhưng ông ta có liên hệ với mỗi người bị hại".
Không ai trả lời cậu.
Chỉ sợ, chỉ có Tín Túc mới có thể lý trí như vậy. Trong quá trình tiêu hóa sự thật, cậu không đồng cảm với người bị hại, không để cảm xúc của họ ảnh hưởng; trái lại, có thể bình tĩnh đến gần như máu lạnh, phân tích vụ án.
Chương Phỉ là người phản ứng lớn nhất. Cùng là nữ giới, cô không thể tưởng tượng được cảm giác tuyệt vọng những bé gái vô tội phải trải qua, cả việc nạn nhân đã kiên trì sống sót thế nào sau đó. Cô đau thương căm giận đến cả người run lên, không nói được chữ nào.
Hạ Tranh dùng sức đập bàn một cái: "Đúng là một đám cầm thú! Một đám cặn bã! Khi đó, bọn họ còn chưa thành niên!"
Ngoại trừ Tín Túc, biểu cảm trên mặt mỗi người trong phòng đều vô cùng nặng nề.
Lâm Tái Xuyên gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn: "Dựa vào những manh mối chúng ta có được, có thể suy đoán thế này: Có một tổ chức tội phạm nhằm mục tiêu vào nữ sinh vị thành niên ở trường trung học Thịnh Tài, cưỡng ép nữ sinh quan hệ với những người đàn ông xa lạ, ở giữa thu lợi. Sau khi nạn nhân thành niên, các nữ sinh sẽ mất giá trị, cắt đứt hoàn toàn liên hệ với tổ chức này".
Nghe đội trưởng nói, các cảnh sát đang nóng giận tỉnh táo lại, nghiêm túc làm việc: "Nhiều năm như vậy nhưng không hề có bất kì nạn nhân nào lựa chọn báo cảnh sát. Tổ chức này có thể thao túng tinh thần của các nạn nhân đến mức khó có thể tưởng tượng. Hơn nữa, nạn nhân cơ bản không biết gì về tổ chức. Muốn điều tra cũng không biết nên bắt đầu từ đâu".
Hạ Tranh nói: "Cho nên, tình hình hiện nay là, chúng ta không chỉ không có chứng cứ phạm tội của Hình Chiêu. Ngược lại, từ miệng người bị hại, chứng minh ông ta là một người tốt, tâm địa Bồ Tát hay sao?"
Chương Phỉ bám sát, suy luận: "Có khả năng, Hình Chiêu là chủ mưu sau màn, từ đầu đến cuối đều không lộ diện, sai sử những người khác thực hiện hành vi phạm tội cho ông ta hay không?"
Tín Túc trong lòng khẽ động, đột nhiên nhận thức rõ...
Lý Tử Viện ám chỉ sự tồn tại của Hình Chiêu với cậu. Rất có thể không phải vì Hình Chiêu là người trực tiếp ra tay với cô mà sau này, thông qua bối cảnh gia tộc họ Lục, đã biết được việc Hình Chiêu mới thật sự là chủ mưu phía sau lưng!
Nói cách khác, giữa Hình Chiêu và nạn nhân, còn tồn tại một "nút thắt" cảnh sát chưa nhìn thấy!
Hình Chiêu ở trong trường học dùng thân phận giáo viên tiếp cận "các mục tiêu", cung cấp thông tin cho "tổ chức", xác định đối tượng xuống tay, hơn nữa đều là các nữ sinh ở thế yếu, dễ bị bọn họ khống chế.
Cứ như vậy, mặc dù có người gặp phải bất hạnh, không ai nghi ngờ đến trên đầu Hình Chiêu.
Ông ta chính là một đôi mắt thăm dò cho tổ chức. Thậm chí, địa vị của ông ta trong tổ chức còn có thể rất cao.
Lúc này, Lâm Tái Xuyên nhìn về phía Tín Túc: "Bên Lý Tử Viện có manh mối gì không?"
Đầu Tín Túc đang xoay chuyển nhanh chóng, nghe câu này liền thuận miệng trả lời: "Không có. Cô ta không muốn liên lụy đến gia tộc họ Lục nên không nói gì".
Nói xong, cậu mới đột nhiên nhận ra, trước giờ, trước mặt Lâm Tái Xuyên, cậu chưa từng thừa nhận mình từng gặp riêng Lý Tử Viện. Câu trả lời này chính là chưa đánh đã khai!
Lâm Tái Xuyên lại đào hố chờ cậu tự nhảy vào bẫy!
Hơn nữa, cậu còn như ngựa mất cương, tự mình nhảy xuống!
Tín Túc ngoài mặt duy trì nụ cười mỉm, hàm răng nghiến chặt.
Làm tốt lắm!
Lâm Tái Xuyên không nói gì nữa, quay lại chuyện vừa rồi: "Lưu Tĩnh, Tuyên Họa, Tống Hoan Hoan, nhiều khả năng bọn họ cùng trải qua việc tương tự. Chúng ta phải đối mặt với một tổ chức tội phạm được quân sự hóa. Manh mối có thể tìm đã ít lại càng ít hơn. Những nạn nhân từng tiếp xúc với bọn họ hoặc là không biết gì, hoặc là chết không đối chứng. Phó đội trưởng Trịnh, anh đi nói chuyện với từng người trên danh sách kia, không thể bỏ qua manh mối liên quan đến tổ chức này, dù chỉ là chút ít, ghi chép cẩn thận tất cả lời khai của nạn nhân. Sau đó, tập hợp lại đưa tôi".
Trịnh Trị Quốc vẻ mặt nghiêm túc gật đầu một cái: "Rõ!"
"Căn cứ điều tra trước mắt của chúng ta có thể suy đoán, Lưu Tĩnh rất có khả năng tiếp xúc với những người đó trong năm lớp 10. Cô quen biết Hứa Ấu Nghi vào năm lớp 11. Biểu hiện của Hứa Ấu Nghi trong phòng thẩm vấn cho thấy cậu ta rõ ràng biết trước đó Lưu Tĩnh đã phải trải qua những gì. Thậm chí, cậu ta có khả năng từng tiếp xúc với "những người đó"".
Lâm Tái Xuyên hơi cong lưng, đầu ngón tay trắng nõn hơi lướt qua trước chỗ ngồi Tín Túc: "Tín Túc, tôi cần cậu thẩm vấn lại Hứa Ấu Nghi. Cậu hẳn biết cần hỏi cậu ta cái gì".
Tín Túc vừa bị đối phương lừa một cú, lúc này không muốn phản ứng anh, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, từ lỗ mũi bủn xỉn "hừ" một tiếng.
Sau khi tan họp, Lâm Tái Xuyên liên hệ Lý Tử Viện, nói muốn gặp cô một chút, hẹn lúc 6 giờ rưỡi tối.
Bởi vì trường hợp Lý Tử Viện khá đặc biệt nên địa điểm gặp mặt không ở Cục Công an thành phố mà là một phòng trà sang trọng.
Lý Tử Viện vẫn dáng vẻ trang bị toàn bộ như lần trước. Quần áo che kín từ cổ đến đầu ngón tay. Cô duỗi tay mở cửa phòng.
Thấy cô đến, Lâm Tái Xuyên đứng dậy: "Chào cô. Tôi là cảnh sát đội điều tra hình sự, Lâm Tái Xuyên".
Lý Tử Viện hơi hơi gật đầu một cái, khẽ nói: "Chào anh, đội trưởng Lâm".
Lần trước, khi Lý Tử Viện tới Cục Công an thành phố không gặp Lâm Tái Xuyên. Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Lý Tử Viện không khỏi hơi bất ngờ. Sếp của Tín Túc, đội trưởng đội điều tra hình sự của Cục Công an thành phố, nhìn bên ngoài lại là người ôn hòa, nho nhã như vậy.
Lý Tử Viện ngồi xuống: "Đội trưởng Lâm tìm tôi là vì có gì muốn hỏi sao?"
Sau khi biết chuyện xảy ra với Tuyên Họa và Tống Hoan Hoan, có một số lời kỳ thật rất khó mở miệng. Đem miệng vết thương đã lâu không thể lành hẳn xé rách thêm lần nữa, cho người khác xem, là một chuyện vô cùng đau khổ.
Nhưng dù sao cũng phải có người ra tay xẻo đi cả miếng thịt nát mưng mủ.
Lâm Tái Xuyên nói: "Cô là học sinh tốt nghiệp trường trung học Thịnh Tài, hẳn biết người tên là Hình Chiêu, cũng từng tiếp xúc với ông ta, đúng không?"
Lý Tử Viện hít nhẹ một hơi: "Đúng vậy..."
"Ngày 18, Lưu Tĩnh nhảy lầu bỏ mình. Cảnh sát điều tra nghi ngờ khi còn sống, cô ta gặp phải tội phạm, rất có khả năng có quan hệ với Hình Chiêu. Đến nay đã phát hiện rất nhiều nạn nhân ở trường trung học Thịnh Tài... Cô cũng là một trong số đó, đúng không?"
Lý Tử Viện rũ mắt nhìn xuống, giọng hơi run rẩy: "Đúng vậy".
Chỉ sợ, việc Lý Tử Viện từng trải qua không khác các nạn nhân khác là mấy. Thủ đoạn gây án của bọn họ vô cùng giống nhau. Lâm Tái Xuyên không hỏi cô cụ thể trải qua những gì, nhảy vọt tới bước cuối cùng: "Về tổ chức kia, cô có gì muốn nói với cảnh sát không?"
Lý Tử Viện nói: "Không có..."
Lâm Tái Xuyên nhìn cô chằm chằm, ôn hòa dò hỏi: "Có lý do gì đó khiến cô không thể mở miệng sao? Trong tay những người đó hẳn không có thứ gì có thể uy hiếp cô".
Cả người Lý Tử Viện hơi chấn động. Một người am hiểu thẩm vấn, mỗi câu hỏi đều chọc vào những điểm vô cùng chính xác, khiến cô ngoài im lặng cũng không thể làm gì khác.
Một lúc lâu sau, cuối cùng, cô cũng mở miệng, giọng nói khô cằn: "Đội trưởng Lâm, xin đừng điều tra tiếp. Bọn họ.... Thế lực sau lưng tổ chức kia lớn đến khó có thể tưởng tượng, không phải chỉ một Cục Công an thành phố là có thể diệt trừ tận gốc. Đối đầu với những người đó chỉ là hy sinh vô ích".
Lâm Tái Xuyên giọng ôn hòa nhưng vô cùng kiên định: "Cảm ơn cô Lý nhắc nhở. Nhưng dù là kiến càng rung cây, tôi cũng muốn thử một lần. Hơn nữa, Cục Công an thành phố tuyệt đối không phải kiểu không chịu nổi một đòn như trong tưởng tượng của cô".
Lý Tử Viện nhìn anh: "Kể cả có thể phải trả giá vô cùng nặng nề, kể cả cuối cùng có thể là dùng giỏ tre múc nước, công dã tràng?"
Lâm Tái Xuyên trả lời rõ ràng: "Đúng vậy".
Lý Tử Viện lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Vì sao nhất định phải điều tra tiếp? Vụ án Trương Minh Hoa đã tìm ra hung thủ, Lưu Tĩnh tự sát mất mạng, không phải có thể kết thúc vụ án rồi sao?"
Lâm Tái Xuyên nói: "Vụ án này đương nhiên có thể thuận lợi chấm dứt. Nhưng nếu đến cảnh sát cũng chọn lừa mình dối người, những oan khuất không thể nói với ai này còn ai có thể thấy?"
Lý Tử Viện siết chặt bàn tay, không nói một lời.
Lúc này, sắc trời dần chuyển tối, màn đêm dần bao phủ toàn bộ thành phố.
Lâm Tái Xuyên đột nhiên khẽ nói: "Trời tối rồi".
Lý Tử Viện theo bản năng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.
Trời đúng là đã tối đen.
Mà vẻ tối đen này khiến cô nghĩ tới rất nhiều chuyện không hay.
Con ngươi cô hơi co lại, cổ họng không tự giác mà nuốt ực một cái.
"Đêm tối chắc chắn sẽ đến."
"Mà điều cảnh sát có thể làm, chỉ có thể là thắp lên một chiếc đèn để những người từng chịu tổn thương trong đêm tối không còn cảm thấy sợ hãi mỗi khi đi đường vào ban đêm".
Lâm Tái Xuyên nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt anh đen nhánh, ôn hòa, sáng lấp lánh như lập lòe ánh lửa, anh nói từng chữ một: "Tôi đúng là không có nhiều lực lượng. Nhưng ít ra, ở trong phạm vi khả năng cho phép, tôi có thể giúp được những người bước đi trong đêm đen có thể có ánh đèn soi sáng dẫn đường. Chỉ thế mà thôi. Hi vọng cô Lý có thể hiểu giúp".
Lý Tử Viện ngơ ngẩn nhìn anh, như thể bị giọng nói quyết đoán của anh lay động.
Sau một lúc lâu sau, hai mắt cô hơi ướt ướt: "Tôi thật sự kính nể anh, đội trưởng Lâm".
"Cũng không phải tôi cố ý giấu giếm gì. Tất cả chuyện phát sinh khi đó đều không hề lưu lại bất kì chứng cứ nào".
"Bọn họ không sợ. Tôi chỉ biết đến sự tồn tại của bọn họ nhưng không biết bọn họ là ai".
Lý Tử Viện hít sâu một hơi, cuối cùng miêu tả một góc tảng băng của quái vật khổng lồ kia:
"Đây là một "ngành kinh doanh" vận hành từ lâu. Ban đầu, bọn họ chọn ra các "món hàng" phù hợp trong trường học và tìm cách khống chế những người này. Sau đó, bọn họ đem những "món hàng" này đến cho các "khách hàng" có nhu cầu đặc biệt. Những người thích các thiếu nữ nhỏ tuổi, đang ở độ tuổi dậy thì sẽ trả giá rất cao. Đôi khi, bọn họ sẽ đem các "món hàng" lần đầu tiếp khách ra đấu giá".
Cô cố gắng kiềm chế giọng nói đang run lên: "Bản thân tổ chức này không đến mức quá đáng sợ. Đáng sợ chính là những người giao dịch với bọn họ. Những người này có thân phận không thể nào tưởng tượng được".
"Đội trưởng Lâm, tôi có thể nói với anh thế này, kể cả anh có một lưới bắt hết được tổ chức này nhưng anh sẽ vĩnh viễn không thể tra được thân phận của các khách hàng. Mà chỉ cần một ngày còn có cầu thì sẽ lại có nguồn cung hàng mới xuất hiện".
"Hơn nữa, các khách hàng sẽ bảo vệ sự tồn tại của tổ chức này. Toàn bộ những người có ý định để lộ tổ chức này đều bị bọn họ bịt miệng trước một bước".
Rốt cuộc, Lâm Tái Xuyên hiểu rõ ý cô, cũng hiểu cô đang đắn đo điều gì.
Tổ chức thỏa mãn nhu cầu của khách hàng, khách hàng giúp cung cấp đảm bảo sự tồn vong cho tổ chức. Đây là một loại "cộng sinh", hai bên nương tựa, hỗ trợ lẫn nhau để cùng tồn tại.
Mà bối cảnh của những vị khách hàng đó đúng thật là người thường không thể nào so được.
Lý Tử Viện dùng ánh mắt bi ai nhưng mơ hồ mang theo vẻ mong đợi nhìn anh: "Biết mấy chuyện này rồi, anh còn muốn điều tra tiếp không?"
Lâm Tái Xuyên nói: "Có."
Quyền cao chức trọng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Những người có chức vụ to hơn, anh cũng từng gặp rồi.
"Được...". Lý Tử Viện dường như cũng đưa ra quyết tâm, "Chồng tôi từng điều tra đường dây tội phạm này. Anh ấy biết nhiều hơn tôi một chút".
"Lần trước, cảnh sát Tín Túc nói muốn gặp chồng tôi một lần. Anh có thể đi cùng cậu ta, nói không chừng lại có thể tìm được càng nhiều manh mối".
"Hy vọng các anh một đường mọi sự thuận lợi".
Lâm Tái Xuyên gật gật đầu, tạm dừng một lát, ra vẻ tình cờ nói: "Cô đã gặp đồng sự của tôi nhiều lần rồi à?"
Lý Tử Viện nói: "Hai lần."
"A? Lần đầu tiên là khi nào?"
Lý Tử Viện không để anh phải nghĩ: "Chính là lúc em trai tôi đến Cục Công an thành phố tiếp nhận thẩm vấn".
Hết chương 25
Đến chương 26
Tái bút: Thứ 5 và thứ 6 tuần này tớ có hoạt động lớn nên chắc ra truyện chậm một chút. Dù sao cũng sẽ cố gắng ra đúng hạn, nhưng nếu bị muộn thì các bạn thông cảm nhé. Cảm ơn các bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét