CHƯƠNG 1
Hà Tả cong người nằm trên
ghế sô pha, hai chân bừa bãi gác lên mặt bàn, miệng ngậm điếu thuốc, hít một
hơi thật sâu, ngón trỏ cong lên giữa làn khói thơm. Tàn thuốc rơi chính
xác vào cái gạt tàn để trước mặt, trên ghế sô pha. Gương mặt tuấn lãng hiện ra
trong khói thuốc như ẩn như hiện, giống như rừng rậm trong sương mù vào sáng sớm
mùa đông, vừa mông lung, vừa tràn ngập hấp dẫn.
Nửa ngày, hắn mới hung
hăng dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nhổm người định lấy chén nước, đầu gối không cẩn
thận động vào góc bàn. Nhíu mày, bất mãn hừ một tiếng, mắng, “Đúng là vô nghĩa!”
Lý Hạo thở dài, đứng dậy
lấy chén nước hộ Hà Tả, đặt vào tay đối phương: “Sao lại tức giận rồi? Có chuyện
gì? Tớ vừa thấy gần đây có cửa hàng Mặc Đinh Cách, lát nữa dẫn cậu đi. Đừng giận
nữa.”
Dĩ nhiên Lý Hạo biết vì
sao Hà Tả tâm trạng không vui. Hai người chơi với nhau từ khi quấn tã đến giờ,
đã mười mấy năm tình nghĩa, chuyện của Hà Tả, không ai biết rõ hơn Lý Hạo.
Bên ngoài, Hà Tả là loại
người từ khi sinh ra đã ngậm chắc thìa vàng. Bố là nhà đàm phán bất động sản lớn
nhất Bình Thành, cậu là thị trưởng của Thành Thị đang lên như mặt trời ban
trưa, mẹ xuất thân từ thư hương thế gia. Có thể nói, những thứ người khác theo
đuổi cả đời chưa chắc có được thì Hà Tả vừa sinh ra liền nắm trong tay. Người
này từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, được người trong nhà nuông chiều ngàn lần,
vạn lần mà lớn lên; từ nhỏ, tính cách liền kì quái. Từ sau khi mẹ qua đời, tính
cách ngày càng chống đối khó bảo. Hà Tả hận chết mấy người nhà mình. Lý do mẹ hắn
qua đời không thoát khỏi liên quan đến những người này. Khi mẹ còn sống, bố Hà
Tả nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài khiến mẹ hắn buồn bã không thôi. Khi Hà Tả 10 tuổi, mẹ
hắn tự sát. Đến giờ, Hà Tả vẫn không quên được hình ảnh bồn tắm đầy máu đó, còn
có hình ảnh mặt mẹ mình trắng bạch như tờ giấy. Cảnh này khiến Hà Tả mỗi khi đi
tắm đều thấy sợ hãi. Thậm chí, khi nước tắm chạm vào người, thường có cảm giác
hít thở không được, thở không ra hơi. Bảy năm nay, loại cảm giác này như hình với
bóng, như giòi trong xương, khiến hắn không thấy yên bình. Mà kẻ thứ ba kia,
sau khi mẹ hắn qua đời, liền mang con riêng công khai từng bước, bước vào nhà hắn.
Bà ta dựa vào gì?! Vì sao mẹ mình phải nằm dưới nấm mộ đen kịt còn bà ta có thể
yên vui hưởng phúc lành?! Cũng vì thế, quan hệ của Hà Tả cùng người nhà kịch liệt
chuyển xấu. Quan hệ giữa hắn với bố càng như nước với lửa. Lần này, hắn xuất hiện
tại Gia Thành cách nhà hơn 1000 ki lô mét vì hắn đánh nhau trong trường, khiến
bạn học cùng lớp phải vào viện. Tình hình còn rất nghiêm trọng, người bạn kia phải
nằm viện hơn một tháng. Vì chuyện này, hắn cùng bố cãi nhau một trận lớn. Vì thế,
bố hắn tát hắn một cái; trong cơn tức giận, quát lớn bảo hắn cút. Vì thế, hắn
liền cút. Người kia chuyển hắn đến trường cấp ba Gia Thành. Đây cũng là điều Hà
Tả muốn. Hắn muốn cách cái nhà này càng xa càng tốt vì hắn thấy mấy người nhà
kia liền thấy buồn nôn.
Nhà Hà Tả vốn có một cái
biệt thự khác ở Gia Thành nhưng Hà Tả không muốn ở. Hiện giờ, hắn lại đang ở
trong phòng thuê. Nói là phòng ở thuê nhưng cũng là một khu căn hộ cao cấp. Tiền
thuê một tháng cũng không ít. Cũng may là mỗi tháng, bố hắn đều đúng hạn chuyển
tiền vào thẻ của Hà Tả. Thế nên, hắn cũng không phải lo lắng chuyện tiền nong.
Lúc này, Hà Tả đang tức
giận nhìn Lý Hạo. Hắn nói: “Tao bị đày đến chỗ này coi như xong rồi. Mẹ mày còn
đi xem náo nhiệt cái gì mà đi theo tao?”
Lý Hạo tốt tính cười cười:
“Đây không phải sợ cậu đến chỗ này lạnh lẽo cô đơn một mình sao? Hai người
chúng ta từ nhỏ đến giờ chưa tách ra bao giờ, quan hệ chúng ta thế này còn thân
nhau hơn cả anh em ruột nha. Tớ không phải sợ cậu tới bên này chưa quen cuộc sống
ở đây, bị người khác bắt nạt sao? Tớ sang đây xem xem giúp cậu. Hai ngày nữa, tớ
còn phải quay về đây.”
Nghe lời này, nhìn vẻ mặt
cười ôn hòa của Lý Hạo, Hà Tả ác miệng một hồi: “Cút mẹ mày đi! Có người bắt nạt
được tao đây à? Ít nói mẹ mấy câu quái gở đi. Mày cũng không thấy buồn nôn à!”
Có điều, mấy lời Lý Hạo
nói cũng không sai. Hai người từ nhỏ đến lớn, đúng là chưa bao giờ tách ra, vừa
là hàng xóm, vừa là bạn cùng lớp. Bố Lý Hạo cùng bố Hà Tả chính là quan hệ hợp
tác cùng nhau. Lý Hạo mặt mũi xem như thanh tú, có điều tính cách âm trầm, giữa
hai chân mày luôn lộ ra cỗ ngoan lệ, thích giở trò sau lưng; nhưng loại âm trầm
này trước giờ luôn ngoại trừ Hà Tả. Đối với Hà Tả, Lý Hạo lúc nào cũng ôn hòa
như gió mùa xuân. Lần này thấy Hà Tả đi Gia Thành, hai mắt Lý Hạo cũng ngóng
trông đi theo. Nhìn Hà Tả mặt khó chịu, Lý Hạo cũng tránh không đâm chọc mà ôn
hòa nói: “Mau thay quần áo đi, chúng ta đi Mặc Đinh Cách.”
Mặc Đinh Cách là một cửa
hàng bánh ngọt, bên trong bán rất nhiều loại bánh ngọt khác nhau. Mỗi cái đều
vô cùng xinh xắn, hương vị lại không tồi. Hơn nữa, số lượng bánh bán ra mỗi
ngày lại hạn chế. Cho nên dù trong tiệm, giá bánh ngọt bán có cao hơn nơi khác, người
mua vẫn nối tiếp không dứt. Hà Tả rất thích loại bánh ngọt Black Forest bán ở
đây. Đây cũng là loại bánh ngọt bán chạy nhất ở Mặc Đinh Cách. Mỗi lần Hà Tả
tâm trạng không tốt, ăn hết cái bánh ngọt này liền thấy tốt hơn nhiều. Lý Hạo
biết rõ đặc điểm này của hắn nên cố ý mang hắn đến đây.
Hai người vừa tới Mặc
Đinh Cách, định đi vào, bên trong lại một người đi ra. Hẳn là người nọ đang mải
nhìn ngắm bánh ngọt trên tay nên không thấy hai người Hà Tả. Vì vậy, người này
không cẩn thận mà va vào Hà Tả một cái. Hà Tả không để ý nên ngã về phía trước,
bàn tay quệt vào hòn đá nhỏ trên mặt đất liền bị xước rách da. Hà Tả lập tức nổi
giận, cau mày mắng: “Mẹ mày không có mắt à!”
Người này liền quay đầu nhìn Hà Tả,
tựa hồ có chút kinh ngạc, há to miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì thêm,
chỉ là hơi cúi đầu, cũng không xin lỗi. Người này một tay nhấc bánh ngọt, một
tay muốn kéo Hà Tả đứng lên lại bị Lý Hạo hung hăng đẩy một cái.
Lý Hạo quát: “Mẹ
mày điếc à mà không xin lỗi!”. Nói xong, đỡ Hà Tả đứng dậy. Xác nhận Hà Tả
không có vấn đề gì lớn mới giơ chân đạp vào bụng Tần Thư. Tần Thư nhất thời
không chuẩn bị nên bị đạp ngã trên đất. Bánh ngọt vốn được nâng niu cầm trên
tay cũng suýt rơi xuống đất. Tần Thư cẩn thận che bánh ngọt đứng lên. Lý Hạo
như trước không bỏ qua, thấy đối phương đứng lên lại muốn đạp Tần Thư cái nữa
nhưng Tần Thư tránh được. Lý Hạo lập tức càng giận, nhìn chiếc bánh ngọt được Tần
Thư che chở trong tay như bảo bối, thừa dịp Tần Thư không chú ý, một tay liền gạt
rơi bánh ngọt trên tay Tần Thư, bánh ngọt rơi trên mặt đất rồi còn không hài
lòng mà còn đưa chân đạp hai cái.
Tần Thư giật mình nhìn bánh ngọt bị người giẫm nát
bét trên mặt đất, nhìn Lý Hạo ánh mắt đầy chán ghét. Sau đó, đột ngột giơ tay đấm
lên mặt Lý Hạo. Lý Hạo giương mắt nhìn đối phương, ánh mắt không thể tin. Từ nhỏ,
hắn và Hà Tả được nuông chiều lớn lên, đã bao giờ trải qua cơn tức giận kiểu
này? Trước giờ đều là bọn hắn bắt nạt người khác, đã bao giờ bị người bắt nạt?
Lập tức liền nổi cáu, lao vào đánh nhau với Tần Thư. Tần Thư cùng Hà Tả cao
tương đương, Lý Hạo thấp hơn một chút nên chỉ chốc lát liền rơi vào thế yếu.
Hà
Tả vốn muốn dàn xếp ổn thỏa nhưng tốt xấu Lý Hạo cùng là cùng hắn lớn lên, hắn
lại nổi danh bao che khuyết điểm, sao có thể nhìn người khác đánh người cùng
chính mình lớn lên? Lập tức cũng không nói hai lời, xông vào cuộc chiến, đánh
nhau cùng Tần Thư.
Tần Thư vì lý do gia đình cùng cá nhân, từ nhỏ bị không ít người khinh thường nên dần dần khi đi học cũng học cách đánh nhau, khi đánh nhau còn vô cùng quyết liệt. Nhưng hiện tại, Tần Thư là một mình, Hà Tả cùng Lý Hạo cũng là người thường đánh nhau, hai tay khó đánh lại bốn, cả đám lao vào đánh nhau. Trên người Hà Tả cùng Lý Hạo cũng dính không ít máu. Tần Thư một mình cũng không chiếm được ưu thế.
Về sau, vẫn là nhân viên cửa hàng nghe ầm ĩ, cùng quần chúng vây xem đem mấy người kéo ra. Bị một trận ầm ĩ, Hà Tả cũng không còn hứng ăn bánh ngọt, nhìn Tần Thư, nói: “Mẹ mày! Đừng để tao lại thấy mày!” Nói xong, kéo Lý Hạo đi.
Tần Thư vì lý do gia đình cùng cá nhân, từ nhỏ bị không ít người khinh thường nên dần dần khi đi học cũng học cách đánh nhau, khi đánh nhau còn vô cùng quyết liệt. Nhưng hiện tại, Tần Thư là một mình, Hà Tả cùng Lý Hạo cũng là người thường đánh nhau, hai tay khó đánh lại bốn, cả đám lao vào đánh nhau. Trên người Hà Tả cùng Lý Hạo cũng dính không ít máu. Tần Thư một mình cũng không chiếm được ưu thế.
Về sau, vẫn là nhân viên cửa hàng nghe ầm ĩ, cùng quần chúng vây xem đem mấy người kéo ra. Bị một trận ầm ĩ, Hà Tả cũng không còn hứng ăn bánh ngọt, nhìn Tần Thư, nói: “Mẹ mày! Đừng để tao lại thấy mày!” Nói xong, kéo Lý Hạo đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét