CHƯƠNG 3
Trường cấp ba Gia Thành hàng
năm đều có danh sách học bổng. Tần Thư muốn xin học bổng và đã ở trong danh
sách này. Nếu giành được học bổng thì sẽ đỡ gánh nặng học phí. Chuyện này sẽ
giúp giảm rất nhiều gánh nặng cho bà nội. Tần Thư cùng em gái từ nhỏ đã do bà nội
nuôi lớn. Bà nội không có trình độ văn hóa. Mấy năm rồi, bà chỉ có thể dựa vào
việc làm công nhân vệ sinh cầm chút tiền lương ít ỏi chèo chống cuộc sống cho
ba người. Thành tích của Tần Thư rất tốt, lớn lên cũng đẹp trai, chỉ là tính
cách có chút ít nói. Có điều, chỉ cần là thành tích tốt, mấy cái khác, trong mắt
giáo viên cũng không quan trọng lắm. Giáo viên chủ nhiệm cấp hai thương Tần Thư
nên trong danh sách học bổng trường cấp hai cơ bản đều có Tần Thư.
Khác với trường cấp hai
là do giáo viên chọn người có thành tích cao trong học tập để trao học bổng,
trường cấp ba Gia Thành quy định học bổng là do học sinh chính mình tự xin, sau
đó, lại do bạn học cùng lớp bỏ phiếu chọn ra người được học bổng. Đăng ký vào
danh sách là chuyện nhỏ, nhưng nếu muốn bạn học bỏ phiếu cho mình tự nhiên là cần
kêu gọi phiếu. Với tính cách của Tần Thư, muốn cậu mở miệng nói mấy câu đã khó
rồi, nói gì đến chuyện kêu gọi phiếu bầu? Tần Thư thở dài, cầm bút vẽ vẽ trên
giấy. Cậu biết rõ học bổng năm nay vô duyên với mình. Nhưng cậu vẫn muốn tranh
thủ một lần, dù sao, có khoản tiền này, bà nội có thể đỡ lo lắng một chút.
Ngày đánh giá học bổng,
giáo viên chủ nhiệm đem mấy người trong danh sách nhìn nhìn, ghi tên mấy người
lên bảng đen. Đây đều là mấy người có thành tích xuất sắc trong lớp. Điểm của mấy
người không kém nhau nhiều lắm. Tần Thư chỉ kém người đứng thứ hai một điểm.
Giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng nói: “Lớp chúng ta lần này được một suất
học bổng. Học bổng trị giá 5000 đồng. Mấy bạn có tên trên bảng đen đều là người
có tư cách cạnh tranh học bổng. Cho nên, tiếp đây mời mấy em lần lượt lên nói một
chút về bản thân xem mình có ưu thế hơn người khác ở chỗ nào, vì sao xứng đáng
được suất học bổng này. Được rồi, mời em thứ nhất lên bục giảng trình bày.”
“Chào các bạn, trước tiên
tớ xin nói về ưu điểm của bản thân. Học kì một năm nay, tớ giữ chức lớp trưởng,
giúp việc cho giáo viên và cả các bạn. Dù còn thiếu sót, nhưng nhận được sự ủng
hộ của mọi người nên đã hoàn thành tốt công việc được giao. Kiểm tra cuối kì
giành được vị trí thứ năm của cả khối… Sau đây, tớ sẽ tiếp tục chăm chỉ học
hành hơn nữa. Hơn nữa, sẽ càng phục vụ các bạn và giáo viên tốt hơn nữa. Hi vọng
mọi người có thể ủng hộ tớ lần này. Cảm ơn mọi người!” Bạn học này xuống đài
trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Sau đó, mấy người có tên
trong danh sách đều lần lượt lên bục giảng để nói. Cuối cùng, chỉ còn lại Tần
Thư. Tần Thư tai không tốt lắm, nhưng cũng may, Tần Thư đã dành nhiều thời gian
để tập luyện nên nếu đối phương nói không nhanh, cậu có thể từ hình dáng phát
âm của miệng người khác đoán được nội dung người đó nói. Đây cũng là lý do lâu
như vậy rồi, chưa từng có ai biết chuyện tai Tần Thư nghe không tốt. Đương
nhiên, nếu người nói vừa nói nhỏ, lại đưa lưng về phía Tần Thư, hoặc là nói quá
nhanh, Tần Thư cũng không có cách nào biết rõ đối phương muốn nói gì. Hôm nay,
giáo viên chủ nhiệm lớp không dùng mic, nhưng cũng may nói với tốc độ vừa phải,
Tần Thư biết đại khái giáo viên muốn mọi người lên nói gì đó. Nhưng kỳ thật, Tần
Thư biết rõ cũng vô ích bởi vì cậu là người cũng không biết nói gì.
Nhìn các bạn cùng lớp vỗ
tay, Tần Thư đi đến trên bục giảng, nhìn xuống, thấy ánh mắt của Hà Tả. Khóe miệng
đối phương khinh thường nhếch lên một cái. Tần Thư nhìn qua tầm mắt của người
kia, lại nhìn nhìn bốn phía. Cuối cùng, hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng thở
ra, giống như để chuẩn bị trong nội tâm. Cậu cúi chào cả lớp, cất giọng nói một
câu “Cảm ơn mọi người”, liền chuẩn bị đi xuống chỗ ngồi. Giáo viên chủ nhiệm ho
một tiếng, nói với Tần Thư: “Bạn học Tần Thư, em không muốn nói gì khác sao?”.
Tần Thư lắc đầu, đi về chỗ ngồi của mình.
Giáo viên chủ nhiệm đành
phải lên bục tổng kết, “Hiện tại, bốn bạn học đều đã phát biểu xogn rồi. Mọi
người đem viết tên người mình ủng hộ lên giấy rồi nộp lại. Công tác kiểm phiếu
sẽ diễn ra trong một lúc.”
Hà Tả cười nhạo một tiếng,
nói với các bạn cùng lớp: “Tần Thư nói như thế thật qua loa. Căn bản thái độ
cũng không nghiêm túc. Sao có tư cách tranh suất học bổng chứ?” Hà Tả nhà có điều
kiện, tính cách sảng khoái, ra tay hào phóng, lại nghĩa khí. Những ngày này, cậu
hầu như đã kết thân với tất cả học sinh nam trong lớp; dĩ nhiên trở thành “lão
đại”. Nói là hầu như tất cả học sinh nam vì trừ ra Tần Thư. Trong lớp, vốn có rất
nhiều học sinh nam không thích Tần Thư nên nghe Hà Tả lên tiếng, học sinh nam
trong lớp liền nhao nhao phụ họa. Vừa dứt lời, Hà Tả liền quay đầu nhìn Tần
Thư. Hắn vốn cho là thế nào người này cũng nên nói vài lời, giải thích cho bản
thân một chút. Ai biết, Tần Thư căn bản giống như không nghe thấy, mắt chỉ lo
nhìn ngoài cửa sổ. Điều này lại khiến Hà Tả giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nói thế nào? Tần Thư giống như một mặt hồ tĩnh lặng, Hà Tả dùng sức mà đánh vào
mặt hồ, vốn nghĩ sẽ nhấc lên một phen sóng gió. Ai ngờ, bọt nước cũng không sủi,
ngược lại bản thân mình lại ướt tung tóe một thân. Hà Tả cảm giác bản thân giống
ăn trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo.
Chỉ là hắn không biết là,
Tần Thư căn bản không nghe thấy hắn nói gì. Mà thật ra, có nghe thấy, cậu cũng
không phản ứng gì. Nhiều năm như vậy, cậu đã sớm quen với các kiểu ánh nhìn
khinh thường gây gổ, so với Hà Tả thậm chí còn quá đáng hơn. Vì vậy, dần dần
trong hoàn cảnh đó, cậu đã luyện được một trái tim vô cùng mạnh mẽ. Mà Hà Tả
như vậy, trong mắt Tần Thư, cậu liền thấy rất ngây thơ. Kể cả việc đối phương gọi
là “trả thù” thì đối với Tần Thư mà nói, cũng giống như bị con muỗi đốt một
cái, không đâu vào đâu.
Trẻ con vốn là tâm cao
khí ngạo, một chút không thoải mái đều phóng đại đến to đùng đoàn. Nhưng trên
thế giới, chuyện đáng buồn nhất chính là việc người mình xem là đối thủ kì thật
căn bản không bỏ mình vào mắt, không quan tâm lại lạnh lùng, chính là chân
chính bỏ qua cùng không quan tâm. Tần Thư chính là kiểu như vậy. Mối quan tâm của
cậu vô cùng nhỏ bé, chỉ có bà nội cùng em gái. Còn người ngoài hay kể cả chính
mình, cậu cũng ít để tâm. Công tác kiểm phiếu rất nhanh liền có kết quả. Tần
Thư chỉ vẻn vẹn được năm phiếu, là mấy học sinh nữ bỏ phiếu vì vẻ ngoài của cậu.
Đối với kết quả này, Tần Thư có chút bất ngờ bởi vì cậu vốn cho là bản thân đến
một phiếu cũng không có.
Sau đó, Hà Tả lại có mấy
lần không có việc gì kiếm chuyện với Tần Thư. Nhưng mỗi lần, Tần Thư phản ứng đều
như trước giống nhau, không thèm quan tâm. Điều này càng khiến Hà Tả thấy rất bực
mình nên càng cố tình gây sự như trẻ con. Có thể Tần Thư càng như vậy, Hà Tả giống
như càng không phục, muốn làm gì đó có thể xé rách mặt nạ lạnh lùng kia của Tần
Thư. Hắn muốn nhìn một chút xem dưới chiếc mặt nạ lạnh lùng kia tột cùng cất giấu
linh hồn thế nào. Vốn là Hà Tả dự định làm đối thủ một mất một còn cùng Tần Thư
nhưng thật không thể ngờ, việc này lại vì một chuyện nhỏ mà xuất hiện cơ hội
xoay chuyển.
Ngày ấy, đến phiên Tần
Thư trực nhật. Vốn là lớp là hai người trực nhật cùng nhau nhưng không ai cùng
Tần Thư thành một nhóm nên Tần Thư chính là trực nhật một mình. Lúc khóa cửa về
nhà, Tần Thư thấy Hà Tả ngồi phía trước vẫn đang ngủ. Do dự một chút, Tần Thư vẫn
quyết định đi qua, đánh thức người kia. Đến khi chạm vào Hà Tả, Tần Thư mới
phát hiện mặt đối phương có chút ửng hồng không bình thường, chau mày, khóe mắt
tựa hồ còn có vệt nước mặt, miệng lầm bầm gì đó nhưng cậu không phân biệt được
rõ ràng. Chuyện này không bình thường. Tần Thư đưa tay thăm dò trán Hà Tả. Nóng
đến đáng sợ. Người nọ nóng rần lên. Hà Tả lại mơ thấy giấc mơ kia. Một bồn tắm
đầy máu, mẹ của hắn nằm trong bồn máu loãng, mặt màu tím nhạt, không hề có vẻ
còn sống. Hắn tập tễnh đi tới, muốn gọi mẹ đứng lên nhưng lúc này, đôi mắt vốn
nhắm chặt của người đàn bà kia đột nhiên mở lớn, trong mắt đều là tròng trắng.
Hình ảnh của mẹ đột ngột chuyển thành hình dáng của lệ quỷ. Đó không phải hình ảnh
người mẹ đẹp đẽ dịu dàng mà Hà Tả quen thuộc. Đối phương mở mắt ra, tay trái
bám chặt lấy cánh tay của Hà Tả, trên cổ tay trái còn vết dao cắt rất sâu lòi cả
thớ thịt ra ngoài. Cánh tay có vết dao cứa kia rất dùng sức, lắc lên lắc xuống.
Mắt mẹ hắn lòi ra, như con cá thiếu nước giãy chết. Hà Tả vô cùng sợ hãi. Hắn cố
sức giãy dụa, hi vọng giãy ra khỏi bàn tay nắm chặt của “người đó” nhưng có cố
thế nào cũng không giãy ra được.
Sau đó, hắn cảm thấy trên
trán có cảm giác lạnh buốt truyền đến. Sau đó, cơ thể hắn được người lắc. Cuối
cùng, hắn bừng tỉnh, thoát khỏi giấc mộng. Hà Tả hé mắt ra, liền thấy trước mặt
hắn là vẻ mặt hờ hững của Tần Thư.
Tần Thư thấy đối phương tỉnh
lại liền quay đầu hướng ra cửa phòng học, giơ chìa khóa ra, ý bảo Hà Tả là cậu
muốn khóa cửa. Hà Tả cười khổ một tiếng, chống tay lên bàn đứng lên. Đang định
bước đi nhưng có thể vì hắn sốt cao, lại ngồi lâu một tư thế không đổi, hắn vừa
đứng lên liền thấy toàn thân vô lực, hai chân mềm nhũn nên ngồi xuống lần nữa.
Hai tay hắn chống trên mặt bàn, gắng sức chống đỡ, định là đứng một lúc cho chân
đỡ tê cứng thì đi tiếp. Tần Thư đứng ở cửa phòng học một lát, nghĩ nghĩ, lần nữa
đi đến chỗ Hà Tả, duỗi tay hướng phía Hà Tả. Hà Tả sững sờ nhìn bàn tay trước mặt.
Khớp xương rõ ràng, trắng nõn, thon dài. Có thể vì khi ốm, con người ta sẽ đặc
biệt yếu ớt, hắn vậy mà thấy bàn tay vươn về phía hắn mang vài phần dịu dàng.
1 nhận xét:
Tym tym
Đăng nhận xét