CHƯƠNG 2
Hai người kia đi rồi, đám
đông xem náo nhiệt cũng dần tản đi. Tần Thư nhìn chiếc bánh ngọt bị đạp nát
trên mặt đất, khẽ thở dài. Bánh ngọt Mạc Đinh Cách nhỏ nhất cũng vài trăm đồng.
Hôm nay là sinh nhật bà của Tần Thư, cậu phải để dành tiền rất lâu mới mua được
một chiếc. Thính lực Tần Thư không tốt, tai phải điếc bẩm sinh, tai trái bị nhược
thính, tiếng động nhỏ sẽ nghe không rõ. Hơn nữa, dây thanh quản của cậu cũng vì
một lần bị sốt mà cháy hỏng. Giọng nói có chút khàn, tựa như cối xay gió bị hở,
nghe không phải chói tai nhưng tuyệt đối là nghe không hay lắm. Từ nhỏ, không
tí trường hợp vì vậy mà cậu bị sỉ nhục. Dần dần, cậu giống như có chướng ngại về
mặt nói chuyện. Ngoại trừ bà nội cùng em gái, cậu rất ít nói chuyện khi ở
ngoài. Người khác cùng cậu nói chuyện, cậu luôn phải chuẩn bị tâm lý thật kĩ mới
có thể trả lời. Vì vậy, người ngoài thấy cậu giống kiểu phản ứng chậm. Sinh nhật
bà nội lần này, cậu vốn định khiến bà nội bất ngờ nên để dành tiền mấy tháng, đều
là tiền làm thêm sau giờ học, để mua. Vì nghe không tốt, lại không thích nói
chuyện, mấy việc làm thêm cậu có thể làm không nhiều lắm. Giữa ngày hè nóng, cậu
mặc quần áo gấu để phát tờ rơi. Sau một ngày, mồ hôi làm trang phục giả trang
cùng quần áo đều ướt đẫm. Quần áo gấu còn không giặt được, hôm sau lại phải lấy
ra mặc nên vừa nóng, vừa hôi, tiền lương cũng không được bao nhiêu. Tần Thư đứng
đó nhìn bánh ngọt bị đạp nát trên mặt đất một lúc, vuốt vuốt cánh tay cùng bụng
bị đau, từ trong túi quần móc ra một tập tiền lẻ nhăn nhúm, tìm một cửa hàng
bánh ngọt nhỏ khác, mua một cái, mang về nhà.
Hà Tả làm ổ ở nhà vài
ngày, ngày nghỉ nhanh chóng trôi qua. Hôm nay là ngày khai giảng đầu năm của
trường cấp ba Gia Thành. Hắn ngủ đến gần 10 giờ mới chậm chạp, ung dung đến trường.
Khi hắn đến trường, tiết học thứ ba đã sớm bắt đầu. Chủ nhiệm lớp Hà Tả là bạn
học trường cấp 3 của bố Hà Tả nên ngay từ đầu, bố Hà Tả đã nói với chủ nhiệm về
tính cách của Hà Tả, lại nhờ vả đối phương chiếu cố nhiều nhiều. Đương nhiên là
chủ nhiệm đồng ý lập tức. Vì vậy, thấy Hà Tả đến muộn, chủ nhiệm cũng không nói
gì, dẫn người vào lớp học. Chủ nhiệm lớp giơ tay, ý bảo học sinh giữ trật tự,
sau đó nói: “Lớp ta học kì này có thêm một bạn học sinh mới. Hi vọng sau này mọi
người tiếp tục giúp đỡ nhau, giúp bạn học mới nhanh chóng hòa nhập vào đại gia
đình lớp 2-16. Mọi người hoan nghênh nào!” Chủ nhiệm lớp vừa dứt lời, tiếng vỗ
tay liền vang lên. Sau đó, chủ nhiệm hạ tay xuống, ý bảo tiếng vỗ tay có thể ngừng,
sau đó còn nói thêm: “Giờ thì mời vị bạn học này tự giới thiệu nào!”
Từ lúc Hà Tả vào lớp, nhóm
nữ sinh phía trước đã nhỏ giọng bàn tán về Hà Tả: “Bạn học mới thật đẹp trai
nha. Giá trị nhan sắc cùng phải như Tần Thư này!” Nữ sinh ngồi cùng bàn nói: “Tớ
vẫn thấy Tần Thư đẹp trai hơn, chỉ là có hơi lạnh lùng quá thôi.”
Hà Tả đối với mấy tiếng
xì xào kiểu này là mắt điếc tai ngơ, chỉ là lông mày có chút không tự giác mà
nhíu lại, “Tôi là Hà Tả.” Hắn nhìn xung quanh một vòng, chậm rãi nói. Nói xong,
hắn liền nói với chủ nhiệm lớp: “Thầy Trần, em có thể đi xuống chưa?”
Chủ nhiệm lớp gật gật đầu,
lại nhìn quanh lớp học, phát hiện chỗ ngồi trong lớp đều ngồi kín rồi, đang muốn
mở miệng tìm chỗ cho Hà Tả liền thấy Hà Tả phối hợp tiêu sái đi đến hàng cuối
cùng. Hàng cuối cùng chỉ còn một chỗ bên phải cạnh cửa sổ. Hà Tả kéo cái ghế
ra, ném túi sách vào ngăn kéo, an vị ngồi xuống.
Ngồi xuống xong, hắn lại
nhìn lung tung xung quanh một lần. Khi nãy, hắn nhìn quanh không thấy gì, nhưng
ánh mắt nhìn đến hàng cuối cùng bên trái có một người ngồi có chút giật mình.
Nói là giật mình vì trường cấp ba Gia Thành có quy định, để không bóp chết cá
tính của những năm tuổi thiếu niên, trường cấp ba Gia Thành quy định học sinh mỗi
thứ sáu có thể mặc trang phục bình thường theo sở thích cá nhân đi học. Hôm nay
ngày khai giảng trùng đúng vào thứ sáu; vì vậy, cả lớp gần như không có ai mặc
đồng phục. Mà người này là người duy nhất trong lớp vẫn mặc đồng phục như trước.
Vì vậy, Hà Tả dĩ nhiên là đánh giá người đó vài lần. Tần Thư cảm nhận được ánh
mắt của Hà Tả, cũng quay đầu nhìn đối phương. Nhất thời, ánh mắt hai người liền
chạm nhau. Đợi đến khi nhìn rõ mặt người kia, chân mày Hà Tả mới nhướn lên,
khóe miệng có hơi nhếch lên một độ cong nhỏ nhất, cười lạnh một tiếng. Đúng là
oan gia ngõ hẹp! Thế giới này đúng là quá nhỏ!
Thật ra, ngay khi Hà Tả
bước vào phòng học, Tần Thư đã thấy đối phương. Trong lòng, cậu khẽ thở dài,
sinh hoạt về sau của mình đại để là không được yên bình như trước rồi.
Tiết thứ ba là môn Ngữ
văn nhàm chán. Giáo viên dạy văn đứng trên bục nói nói, Hà Tả nghe đến buồn ngủ.
Không có việc gì, hắn nhìn nhìn bên trái, phát hiện người kia trái lại đang
chăm chú nghe giảng, cả người ngồi ngay ngắn, không xiêu vẹo trái phải như Hà Tả.
Ơ, này, đúng là học sinh ngoan. Nếu không phải thấy vẻ đánh nhau liều mình bất
chấp sống chết của đối phương, hẳn là Hà Tả cũng bị vẻ nghiêm túc này của đối
phương lừa rồi. Hà Tả cầm lấy bút, chọc chọc trên giấy, trong đầu ngồi nghĩ làm
thế nào để xả cục tức này. Muốn hả giận, tự nhiên là muốn hiểu kẻ địch, chính
là kiểu biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Người như Hà Tả, gia thế hiển
hách, bản thân mặt mũi lại đẹp trai, từ nhỏ đã là tiêu điểm trong đám người. Dù
tính cách có nóng nảy, chỉ cần hắn muốn liền rất dễ dàng giành được thiện cảm của
người khác. Không cần cố sức nhiều, Hà Tả sẽ kết thân với người xung quanh. Ngồi
ở phía trước Hà Tả là hai học sinh nam. Một người có hơi béo tên là Chu Vũ, biệt
danh là Tiểu Bàn. Người kia tên là Lý Minh. Hà Tả hỏi hai người này chuyện của
Tần Thư. Tiểu Bàn nói, bọn hắn cũng không biết Tần Thư. Học chung một năm học,
chỉ biết người kia tên là Tần Thư, nhà ở khu phía Tây thành phố, bình thường
không thích nói chuyện. Một năm nay, trừ lần có một giáo viên rút thăm gọi người
nọ đứng lên trả lời câu hỏi, Tần Thư cũng sẽ không nói thừa hai chữ, cũng không
nghe Tần thư nói câu nào. Về sau, không rõ giáo viên chủ nhiệm nói gì với tất cả
các giáo viên khác, khi đi học, cũng không có ai gọi người này trả lời câu nào.
Bởi vì Tần Thư đẹp trai, có không ít bạn học nữ, thậm chí cả bạn học nam đến gần,
đều bị đối phương bỏ qua. Tựa như người nọ sống ở trong thế giới của riêng
mình, không ai đi vào được, mà chính đối phương cũng không đi ra. Trong lớp,
không ít học sinh nam ghét Tần Thư, nhìn không chấp nhận được vẻ cao cao tại
thượng của đối phương. “Có điều, thành tích ngược lại là rất tốt. Tuy nhiên,
khi đi học thường xuyên ngủ trong giờ. Nhưng cũng không ảnh hưởng đến kết quả
thi. Không giống mấy người như chúng tớ, học mệt chết, không dám trốn một tiết
học nhưng kết quả vẫn không tốt.” Tiểu Bàn thở dài nói.
Hà Tả nhìn bóng lưng thẳng
tắp kia, liếc mắt ngụ ý với Tiểu Bàn, nhíu mày nói: “Cậu ta như vậy không giống
như thích ngủ trên lớp nha…” Lý Minh nói tiếp: “Không phải cậu cũng tình cờ thấy
là cậu ấy cũng có lúc không ngủ đi.”
Hà Tả lại hỏi: “Cậu ta ở
phía Tây thành phố sao?” Phải nói, trường cấp ba Gia Thành ở phía Đông thành phố.
Nếu Tần Thư ở phía Tây thành phố tương đương với việc muốn đi học phải đi qua
toàn bộ Gia Thành. Chỉ tính riêng thời gian đi đường, để đến được trường đã mất
hai tiếng. Nếu đã thế, vì sao không thuê phòng ở gần trường? Đầu óc có bệnh
sao?
Tiểu Bàn gật gật đầu, “Cậu
vừa đến nên không biết, khu phía Tây là khi dân nghèo.”
“Ừ?” Nghe nói thế, Hà Tả
ngược lại kinh ngạc một trận. Nếu như ngay cả cơm ăn còn không đủ, vì sao còn
có thể đi Mặc Đinh Cách? Vì thế, Hà Tả quay lại đầu xem Tần Thư. Người này làn
da trắng nõn, thân cao, chân dài, đồng phục dài rộng mặc trên người không có vẻ
quê mùa như người bình thường, ngược lại càng hiện ra vài phần sạch sẽ, cảm
giác nhẹ nhàng, khoan khoái, thoạt nhìn hết sức đẹp mắt. Đúng là đẹp trai, dù mặc
bao tải lên người cũng thấy đẹp mắt, Hà Tả lặng lẽ thầm oán.
Cảm nhận được ánh mắt
nóng bóng của Hà Tả, Tần Thư chậm rãi quay đầu, Hà Tả đưa tay ra hiệu làm cái
đánh gục với cậu. Tần Thư mặt khong biểu tình liếc nhìn đối phương, lại quay đầu
đi giống như vừa rồi vừa thấy là một đám không khí.
Hà Tả vụ này tức nha…. Thế
mà người kia dám bỏ qua hắn! Vốn là đụng phải chính mình, về sau còn đánh nhau,
không xin lỗi còn chưa tính, giờ còn chọc tức hắn! Hoàn toàn quên mất chuyện bản
thân và Lý Hạo chủ động đánh người khác.
1 nhận xét:
Bạn dịch mượt ghê. Cảm ơn chủ nhà đã edit truyện
Đăng nhận xét