CHƯƠNG 11
"Tớ cùng cậu đến phòng y tế trường lấy chút thuốc đi. Vết thương này của cậu nếu không bôi thuốc sợ sẽ nhiễm trùng." Hà Tả đứng dậy, nhìn Tần Thư đang ngây người, thò tay quơ quơ trước mặt đối phương.
Tần Thư lấy lại tinh thần. Cậu không nghe rõ Hà Tả nói gì, đành khẽ gật đầu bừa.
"Sao cậu liều mạng như vậy? Chỉ là một trận đấu bình thường thôi mà." Trên đường, Hà Tả hỏi Tần Thư.
Nghe vấn đề này, Tần Thư không trả lời Hà Tả mà chỉ lắc đầu.
Chỉ có bản thân cậu biết rõ vì sao cậu lại liều mạng như vậy. Trong khoảnh khắc đó, cậu phảng phất như nhớ lại tất cả thời gian đã qua của cậu. Viên sỏi kia giống như không đơn thuần là viên sỏi, đường chạy ngắn ngủi kia cũng không đơn thuần là đường chạy.
Đó là trói buộc, là xiềng xích gông cùm, là nhà tù, là cái lồng, là không cam lòng với chính vận mạng của mình từ trong nội tâm. Không khuất phục! Không thỏa hiệp!
Trong lòng cậu như có một tiếng nói, nói với cậu rằng cậu không thể bị đánh bại, không thể ngã xuống, chỉ có thể tiến lên, tiến lên, tiến lên!
Giống như chỉ cần tiến lên, cậu có thể đánh vỡ những gông xiềng nặng nề đeo trên lưng cậu những năm này, có thể đạt được cuộc sống mới.
Một khắc này, Tần Thư thậm chí muốn hét lớn lên, muốn nói lại những âm thanh tức giận chửi mắng cậu, muốn trở lại quá khứ, hỏi người phụ nữ kia xem cuối cùng cậu đã làm sai chuyện gì!
Cậu muốn vung một cái tát vang dội lên những người đã khinh thường cậu những năm qua! Muốn chỉ vào ông Trời, nói rằng, cậu chính là không nhận thua!
Muốn ôm lấy đứa bé ngã sấp mặt trong ngày mưa đó, lau nước mắt trên mặt nó và cho nó một viên kẹo đường.
Chẳng qua, Tần Thư cũng không làm gì, chỉ bình tĩnh chạy xong toàn bộ quãng đường.
Bởi vì cậu biết rõ, dù là ánh trăng trên tường hay lông gà trên mặt đất, con người sẽ không thể quay lại quá khứ. Cho nên, cậu phải học được cách nhìn về phía trước.
Cũng chỉ có thể nhìn về phía trước.
"Có thể sẽ hơi đau. Cậu chịu khó một chút." Y tá trong trường học cầm một bình thủy tinh đứng trước mặt Tần Thư.
Tần Thư gật gật đầu.
Vệ sinh vết thương xong, còn dùng cả thuốc khử trùng, Hà Tả cùng Tần Thư quay lại phòng học.
"Cảm ơn cậu." Ngồi vào chỗ xong, Tần Thư quay sang nhìn Hà Tả, nói.
Nhìn sắc mặt của Tần Thư, Hà Tả cảm giác đối phương không giống lúc trước. Nhưng cụ thể là khác ở đâu thì hắn không nói ra được.
Vì vậy, Hà Tả cười cười, "Không có gì. Dù sao thì ngồi cùng bàn nên phải quan tâm lẫn nhau. Nếu như cậu thật sự muốn cảm ơn tớ, không bằng ngày mai đến xem tớ thi đấu bóng rổ. Thế nào?"
Tần Thư lộ ra biểu cảm khó xử.
Hà Tả vừa thấy, lập tức đã nói: "Nếu cậu bận việc rồi thì không đến cũng không sao. Dù sao cũng không phải việc gì lớn."
Tần Thư: "Ừ."
Trong thời gian diễn ra đại hội thể dục thể thao, trường cấp ba Gia Thành cũng không bắt học sinh phải đến trường nên sẽ có người đến trường một chút rồi về.
Nghe thấy câu trả lời của Tần Thư, trong lòng Hà Tả đột nhiên thấy có chút mất mát. Có điều, Hà Tả rất nhanh chóng che giấu đi.
Sáng ngày thứ hai, Hà Tả đến trường, nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh, thở dài. hắn không biết đến cùng tại sao bản thân lại thấy mất mát. Không phải rõ ràng hôm qua, Tần Thư đã từ chối hắn rồi sao?
Ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi chốc lát liền đến trận bóng rổ buổi chiều.
Trận đấu thứ nhất ngày đầu tiên là lớp 2-16 đấu với lớp 2-5, lớp 2-10 đấu với lớp 2-3.
Mấy lớp đều có rất nhiều người vây xem cổ vũ. Lúc chuẩn bị cho trận đấu, Hà Tả nhìn nhìn đám người cổ động, vẫn không thấy Tần Thư. Hắn thu hồi suy nghĩ, bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị cho trận đấu.
Còn chưa bắt đầu, bên trên sân liền bắt đầu ngập tràn mùi thuốc súng. Cổ động viên mỗi lớp đều hét lớn cổ động cho lớp mình, tiếng hò hét áp đảo khu vực sân đấu.
Trần Tân tiến lại, vỗ vỗ vai Hà Tả, nói câu, "Cố gắng lên!" rồi đi ra vị trí của mình trên sân.
Hai đội chuẩn bị sẵn sàng, trận đấu bắt đầu.
Tiếng còi của trọng tài vang lên, hai đội vào chỗ, chuẩn bị đoạt bóng. Lớp 2-16 do Hà Tả ra tranh bóng, người tranh bóng lớp 2-5 là một người cao tương đương Hà Tả.
Trọng tài đem bóng ném lên trên. Hai người đồng thời nhảy lên đoạt bóng. Bóng từ trên không trung rơi xuống. Cuối cùng, Hà Tả giành được bóng.
Tiếng hét của lớp 2-16 lập tức vang ầm lên.
Hà Tả dẫn bóng. Một người hậu vệ cao lớp 2-5 lao ra chặn. Người này phải cao hơn một mét tám, cao hơn Hà Tả một ít. Riêng mình người này kèm Hà Tả rất chặt. Hà Tả vỗ bóng, tìm kiếm cơ hội phá vòng vây.
Đột nhiên, Hà Tả dẫn bóng tốc độ, trong chốc lát quẹo trái rồi quẹo phải, làm động tác lừa bóng, cầm bóng giả bộ ném về phía bên trái.
Quả nhiên, cầu thủ hậu vệ to con của đội 2-5 phòng thủ phía bên trái mà Hà Tả chỉ chờ đúng thời cơ này, đem bóng trong tay truyền cho Trần Tân đã sớm chờ ở bên phải.
Trần Tân tiếp được bóng, lập tức nhanh chóng dẫn bóng chạy về phía bảng rổ.
Trần Tân nhìn chuẩn, nhảy lấy đà; sau đó, ném bóng lên vòng rổ. Mắt thấy quả bóng kia nhẹ nhàng lăn một vòng rồi rơi xuống mặt đất.
Xung quanh một hồi tiếng thở dài.
Khả năng lớp 2-16 có thể do phối hợp chưa tốt nên mấy lần phạm lỗi nên bị lớp 2-10 vượt qua trên danh sách bảng xếp hạng. Nhưng càng về sau, lớp 2-16 phối hợp ngày càng ăn ý, hai bên thực lực hơn thua không lớn. Vì vậy, khi tiếng còi báo hiệu nửa trận đấu chấm dứt, lớp 2-16 mạnh mẽ ghi điểm và vượt qua đối phương.
Giờ nghỉ kết thúc, Hà Tả vừa định đi lấy nước uống liền thấy một cánh tay gầy gò cầm chai nước khoáng giơ ra trước mặt, "Đánh cho tốt, cố lên!"
Tiếng nói có chút tắc nghẹn nhưng không hiểu sao Hà Tả lại thấy có chút gợi cảm.
Hà Tả ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua ánh mặt trời thấy rõ mặt người thiếu niên.
Tóc mềm, thoải mái rủ xuống trước trán, một đôi mắt có chút bối rối nhưng lại chân thành. Là Tần Thư.
Hà Tả lập tức cầm lấy chai nước, mỉm cười sâu sắc với Tần Thư, "Cậu đến khi nào? Tớ đã nghĩ cậu sẽ không tới."
Tần Thư: "Tới lâu rồi. Chơi rất đẹp!"
Hà Tả: "Cảm ơn."
Vốn buổi sáng Tần Thư đưa Tần Kỳ đi khám, buổi chiều định đi làm thêm.
Sau vụ lần trước, Tần Thư liền cho Tần Kỳ nghỉ học một năm. Bình thường, khi Tần Thư không ở nhà, Tần Kỳ sẽ đi làm cùng bà nội. Dù sao cũng đảm bảo mỗi giây phút bên người Tần Kỳ đều có người.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, vốn là Tần Thư đúng là không tới được. Nhưng ngày hôm qua, nhìn ánh mắt lóe lên kỳ vọng của Hà Tả mà Hà Tả vừa giúp mình, yêu cầu nhỏ nhoi như vậy thì về tình hay về lý, Tần Thư cũng không nên từ chối.
Huống hồ, Tần Thư cũng muốn kết bạn với Hà Tả. Trước giờ, cậu chưa bao giờ kết bạn nên không biết làm bạn thì nên làm như thế nào. Nhưng cậu biết rõ, chân thành là bước đầu tiên để kết bạn.
Cho nên, buổi chiều, cậu không đi làm thêm mà chạy tới trường, không lâu sau khi trận đấu bắt đầu.
1 nhận xét:
Đáng iu ghê chứ. Chủ nhà edit hay ghê
Đăng nhận xét