Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2019

[TSHM] Chương 13




CHƯƠNG 13



Hà Tả đi đi lại lại trước cửa phòng bệnh, thỉnh thoảng kiếng chân muốn nhìn một chút xem tình hình bên trong thế nào, nhưng không nhìn thấy.

Hắn bối rối gãi gãi mái tóc vốn rất ngắn của mình. Hắn muốn biết tình hình của Tần Thư nghiêm trọng tới cỡ nào, hay có sao không.

Ngoài Tần Thư, còn có một chuyện khiến Hà Tả rất chú ý. Căn bản, hắn không phải người thích xen vào việc của người khác nhưng dường như hắn lại để ý Tần Thư có hơi quá.

Hắn không biết chuyện này là vì sao. Nghĩ thật lâu cũng không ra đầu mối nào.

Cuối cùng, hắn cho bản thân một lý do nghe có vẻ hợp lý: Bản thân là người thích bao che khuyết điểm. Vì Tần Thư hiện đang ngồi cùng bàn với hắn nên dĩ nhiên hắn sẽ làm cái vỏ cho đối phương.

Đây là kết luận Hà Tả rút ra sau khi suy nghĩ thật lâu. Về phần chân tướng đến cùng là đúng hay không, Hà Tả đã chẳng muốn đi suy nghĩ.

Nhưng chính hắn cũng không nghĩ đến một điểm: Điều kiện để hắn bao che khuyết điểm cho Tần Thư có nghĩa là hắn đã coi Tần Thư như người một nhà, đem đối phương nhét vào trong vòng cánh chim bảo hộ của mình.

Bao che khuyết điểm là kết ủa, tuyệt đối không phải nguyên nhân. 

Nhưng Hà Tả không muốn nghĩ. Hắn muốn làm thì liền làm như vậy.

Hắn cảm thấy không nên truy cứu nguyên nhân quá sâu sắc vì như vậy lại thành ra lề mề. Đó là việc nữ sinh mới thích làm. Hắn làm như vậy sẽ có vẻ bản thân không giống người đàn ông. 

Từ trước đến nay, người ở trong sương mù sẽ không biết bản thân mình đang ở trong đoàn sương mù. Bọn họ cũng không phát hiện tình cảnh như vậy nguy hiểm đến thế nào. Bởi vì không nghĩ nên sẽ mất phương hướng, ném đi trái tim mình.

Lúc Tần Thư tỉnh lại liền thấy Hà Tả đang ghé vào bên giường ngủ. Cậu giật giật tay, Hà Tả lập tức tỉnh lại: "Cậu tỉnh rồi?"

Tần Thư gật gật đầu. 

Hà Tả: "Cậu yên tâm. Bác sĩ nói cậu không việc gì. Chỉ là quá mức kiệt sức nên mới vậy."


Tần Thư gật gật đầu: "Ừ."


Một lát sau, cậu lại nói: "Cảm ơn cậu."

Tần Thư cảm thấy Hà Tả thật sự đã giúp cậu rát nhiều. Điều này khiến cậu có chút băn khoăn, lại có chút không quen, lại có chút một loại tâm tình nào đó mà cậu chưa hiểu rõ. 

Trải qua rồi, cậu mới thấy trước giờ, dù có bất cứ chuyện gì đều là một mình cậu chống đỡ. Chưa từng có người giúp cậu như Hà Tả. Chuyện này giống như tại nói cho cậu biết, cậu không phải chỉ có một mình. Còn có người để cậu có thể tín nhiệm.

Nhận thức này xong lại khiến Tần Thư thấy mâu thuẫn. Một mặt, cậu cô đơn đã lâu nên khao khát có người có thể hiểu cậu.

Mặt khác, cậu đã quen chỉ dựa vào bản thân. Cậu không muốn tín nhiệm bất cứ người nào. Cậu sợ sẽ có một ngày, nếu như không thể thu lại được cảm giác tín nhiệm này, cậu sẽ rất khổ sở.

Loại mâu thuẫn này như đem Tần Thư chia làm hai nửa. Một nửa như cũ, là trời đông giá rét, tuyết trắng xóa. Mà một nửa lại đổi thành một mặt đất mùa xuân, nắng ấm, cỏ mọc mơn mởn ở phía Đông. 

Cậu ở lâu trong rét lạnh, hôm nay có cơ hội nhìn thấy ánh mắt trời, cậu lại sợ hãi, sợ bản thân không đủ tốt để xứng đáng có được.

Nhìn Tần Thư ngây người, Hà Tả thở dài một hơi, "Bác sĩ nói cậu không thể tiếp tục như vậy nữa. Bằng không thì sau này sức khỏe sẽ có vấn đề lớn. Vì em gái, cậu cũng không thể tiếp tục như vậy đi."

Nghe Hà Tả nói vậy, Tần Thư mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đối phương. Hà Tả bị nhìn chằm chằm, cả người không được tự nhiên.

Hà Tả bị nhìn trong chốc lát, thật sự không chịu nổi, sờ lên mặt mình, hơi xấu hổ nói: "Trên mặt tớ có gì à?"

Tần Thư lắc đầu, hỏi: "Sao cậu biết em gái tớ?"

Trong lòng Hà Tả cả kinh, lúc trước tại bệnh viện vì tự nhiên có cảm giác đau lòng thương tiếc không hiểu với Tần Thư, cảm thấy trên người Tần Thư và bản thân có cảm giác tương tự mới tiện tay giúp Tần Thư trả tiền thuốc.

Nhưng sau thời gian tiếp xúc, Hà Tả nhận ra, Tần Thư là một người có lòng tự trọng rất mạnh. Loại người này dù lưng đeo gánh nặng, dù không tự đi được cũng phải tự mình từng bước khó khăn bò về phía trước. Dù cả người vô số vết thương, những người này cũng sẽ che giấu rất tốt. Hơn nữa, cũng không hi vọng người khác tỏ ra thương hại mình.

Cho dù Hà Tả làm những việc này cũng không phải vì thương hại.

Cho nên, Hà Tả rất nhanh liền phản ứng, nói dối theo bản năng: "Tớ tình cờ nghe mấy bạn trong lớp nói qua một lần."

Tần Thư nhìn ánh mắt của Hà Tả. Ánh mắt đối phương mang theo chút ít né tránh, sau đó lại khôi phục bình thường, để mặc Tần Thư dò xét, một bộ dáng thản nhiên không lay động.

Sau nửa ngày, "Tớ chưa từng nói với ai về việc tớ có em gái. Trong trường học này, không ai biết."

Hà Tả nghe Tần Thư nói như vậy, tay khẽ dừng. Sau đó, sờ sờ lên mũi. Trong đầu nhanh chóng nghĩ cớ, "Chuyện này..."

Còn chưa nói hết, Tần Thư đã cắt đứt hắn, "Hôm đó, trong bệnh viện, là cậu giúp tớ trả viện phí phải không?"

Hà Tả xấu hổ nói, "Chuyện này... Khi đó... Tớ... "

Tần Thư: "Cảm ơn cậu. Tiền của cậu, tớ sẽ nghĩ cách trả lại cho cậu."

Nghe lời này, Hà Tả nóng nảy. Cậu sợ bầu không khí hòa hợp vất vả lắm mới tạo lên được lại bị chuyện này phóng hỏng, vì vậy mở miệng nói: "Đừng... Tớ không có ý bắt cậu trả tiền. Cậu đừng như vậy. Tớ không có ác ý gì. Thật sự, thật sự xin lỗi. "

Tần Thư nhìn bộ dạng sốt ruột của Hà Tả, khóe miệng khẽ nhếch lên, mang theo một chút ý trấn an, "Tớ không có ý trách cậu. Thật sự, tớ cảm ơn cậu rất nhiều. Nhưng tiền nhất định phải trả."

Hà Tả bị nụ cười mỉm vừa rồi của Tần Thư làm chấn động không nói ra lời. Vừa rồi là Tần Thư mỉm cười?

Cho dù dáng vẻ tươi cười chỉ thoáng qua trong chớp mắt nhưng đối phương vẫn là nở nụ cười, hơn nữa, còn là cười với mình?

Đó là có ý gì? Hà Tả có chút ngẩn người, Tần Thư đây là không có ý trách hắn?

Hà Tả bối rối mở miệng, "Cậu đây là không có ý trách tớ?"

Tần Thư: "Đương nhiên."

Hà Tả: "Hiện tại, chúng ta xem như là bạn bè ư?"

Tần Thư nhìn Hà Tả, gật gật đầu, "Đương nhiên."

Thời điểm nói ra mấy chữ này, Tần Thư thấy rõ con mắt Hà Tả lóe sáng, giống như đĩa bay.

Bạn bè, Tần Thư thầm nhắc lại từ này trong lòng. Trên con đường đời dài lê thê buồn chán, cậu thật không ngờ mình cũng có thể có bạn bè.

Thế nhưng, chính là như vậy. Khi Hà Tả hỏi vấn đề này, cậu tự nhiên mà gật đầu.

Lòng Tần Thư mang theo một tia ấm áp chưa từng biết đến trước đó, như một chú chim sẻ nho nhỏ tung tăng hoan hô. 

Trong nội tâm Tần Thư giống như có một bé gái vui vẻ vô cùng mà nói với cậu, "Tần Thư, bạn có bạn bè rồi. Ôi chao, chúc mừng bạn. Cuối cùng, bạn không cần cô độc như vậy nữa."

Khóe miệng Hà Tả cong lên, vỗ vỗ bả vai Tần Thư, "Nếu là bạn bè, vậy cậu còn khách sáo như vậy làm gì. Tiền cậu cũng không cần trả. Tớ không thiếu chút tiền này."

Tần Thư lắc đầu, "Chuyện nào đi chuyện đó."

Hà Tả hoàn toàn bị đối phương đánh bại.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét