Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2019

[TSHM] Chương 15




CHƯƠNG 15




Y tá tháo kim. Tần Thư cùng Hà Tả song song đi ra khỏi trường.

Trên đường đi, hai người cũng không nói chuyện, ai nghĩ đến tâm sự của người nấy.

Đã phấn chỗ đường giao nhau, Hà Tả mới hỏi Tần Thư: "Cậu vẫn khỏe chứ? Nếu không, để tớ đưa cậu về nhà đi."

Tần Thư lắc đầu, "Tớ tự về."

Nghe đối phương nói vậy, Hà Tả lén thở dài một hơi. Bởi vì trong nội tâm hắn đang loạn như tơ vò. Hắn nghĩ bây giờ không nên cùng Tần Thư một chỗ thì tốt hơn.

Nhưng Hà Tả vẫn không yên tâm. Vì vậy, hắn vẫy một chiếc taxi bên đường, lấy ra tờ một trăm đồng trong ví, cưỡng ép nhét vào Tần Thư. Hắn nói với tài xế: "Bác tài, phiền đi đến địa chỉ cậu ấy nói."

Thấy xe taxi nghênh ngang rời đi, lúc này Hà Tả mới đi về phía căn nhà mình thuê. 

Buổi tối, Hà Tả nằm trên giường, trở người liên tục, ngủ không được, trong đầu lộn xộn. Bất kể là nghĩ cái gì, cuối cùng đều dừng lại tại dáng vẻ tươi cười khi nãy của Tần Thư.

Hà Tả úp mặt vào gối, rống lớn một tiếng: "...!"

Cuối cùng, Hà Tả mất ngủ thành công. Có điều, cuối cùng hắn cũng rút ra được một kết luận: Tim mình đập nhanh như vậy nhất định là vì hun nóng được khối đá vừa lạnh vừa cứng như Tần Thư nên có cảm giác thành tựu. 

Còn có phải thật như thế không, ai biết rõ đây?

Dù sao, sau khi dùng lý do này thuyết phục bản thân, Hà Tả cuối cùng cũng có thể yên tâm, lại có thể vui sướng chơi đùa. 

Kết quả đại hội thể dục thể thao của trường, lớp Tần Thư đứng nhì chạy đường dài, đội bóng rổ cũng thắng. 

Ngày đi học đầu tiên sau đại hội thể dục thể thao, Hà Tả nhìn giáo viên vất vả cần cù giảng bài trên bục giảng mà thấy buồn ngủ, mắt đã díu vào, chuẩn bị gục xuống bàn, thành công đi gặp Chu Công lại bị người bên cạnh đập tỉnh.

Tần Thư cau mày, dùng một ngón tay gõ lên tờ giấy trên bàn. Trên giấy, viết hai chữ rồng bay phượng múa: "Nghe giảng."

Hà Tả lúc này mới phát hiện, chữ viết Tần Thư cực kỳ đẹp, thanh tú tuyển dật, rất giống con người đối phương. 

Mọi người đều nói, thấy chữ là thấy người. Chỉ cần nhìn chữ viết của Tần Thư liền có thể thấy vóc người này nhất định rất đẹp.

Nhìn chữ Tần Thư, Hà Tả lại nhìn lại mấy chữ cẩu thả như rắn trườn của mình, lập tức muốn kêu trời cao bất công.  Nếu chỉ nhìn chữ Hà Tả liền nhất định cảm thấy đây là một người quái dị.

Rõ ràng hắn cũng rất đẹp trai nha! 

Nhìn Tần Thư chữ, Hà Tả sẽ không muốn viết xuống chữ của mình trên cùng trang giấy. Bởi vì đứng cạnh chữ viết như vậy, chữ hắn đối lập như vậy chỉ càng thêm vô cùng thê thảm.

Vì vậy, Hà Tả nhăn nhó, nhỏ giọng nói: "Tớ rất buồn ngủ. Hơn nữa, không phải cậu cũng thường xuyên ngủ trong giờ học sao?"

Giọng Hà Tả rất nhỏ, Tần Thư không nghe thấy đối phương nói gì, chỉ có thể cố sức phân biệt khẩu hình của đối phương. Một lát sau, lại viết trên giấy mấy chữ: "Tớ ngủ nhưng đều làm bài."

Hà Tả: ...

Hắn cảm thấy ác ý sâu sắc từ thế giới này...

Đều là người, có gì hắn và Tần Thư khác biệt lớn như chó so với người!

Cùng là ngủ, vì sao Tần Thư vẫn làm được bài!

Chuyện này không công bằng!

Hà Tả kêu rên trong lòng một hồi. Nhưng chính hắn đề nghị Tần Thư hỗ trợ ôn bài nên tuy căn bản hắn không để ý kết quả kiểm tra được bao nhiêu điểm, nhưng lời mình nói ra cũng không thu hồi lại được thì phải?

Cho nên, Hà Tả đành mạnh mẽ giữ vững tinh thần, nhéo nhéo mặt mình, dùng một tay chống cằm, cố gắng mở to hai mắt nghe giáo viên giảng bài.

Không biết vì sao đại não không nghe điều khiển, hai mí mắt cũng không nghe lời, hắn nghe nghe, liền thấy hai mí mắt nặng trịch.

Hắn lặng lẽ liếc nhìn Tần Thư, thấy Tần Thư đang ngủ say sưa không nhìn mình, cuối cùng yên tâm, để hai mắt nhắm lại. 

Hắn đang ngủ rất ngon, đột nhiên trán bị vật gì đó đập vào, hơi đau.

Hắn lập tức bừng tỉnh trong cơn mơ, nhìn nhìn xung quanh không phát hiện "ám khí" đánh trúng hắn, tưởng rằng là ảo giác của mình. Đúng lúc đang định ngủ tiếp, hắn cảm thấy bầu không khí trong lớp học không đúng. Hắn phát hiện lớp học một mảnh yên tĩnh quỷ dị. 

Phía trước mấy người bình thường quan hệ với hắn không tệ cũng quay đầu nhìn hắn, mặt mang vẻ xem kịch vui. 

Hà Tả xoa xoa trán, nhìn giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng. Hắn phát hiện giáo viên chủ nhiệm đang bừng bừng lửa giận nhìn hắn.

"Bạn học Hà Tả đã tỉnh ngủ chưa? Xem câu này đi, nói đúng thì tôi không phạt. Nói sai, hôm nay về chép lại toàn bộ khái niệm toán học một lần."

Hà Tả nhìn một đống chữ rậm rạp chằng chịt ký hiệu toán học trên bảng đen liền thấy đau đầu.

Dù hắn không quan tâm thành tích, cũng chưa từng có khái niệm tôn sư trọng đạo gì. Nhưng giáo viên chủ nhiệm dù sao cũng là bạn học của bố, nếu quá đáng, chủ nhiệm đi mách bố thì cũng là một chuyện phiền phức. 

Nhỡ đâu bố hắn tâm huyết dâng trào lại bắt hắn chuyển trường thì làm sao bây giờ? Hắn đối với nơi này rất vừa lòng, vừa xa nhà, không cần nhìn thấy bộ dạng buồn nôn của mấy người trong nhà, bạn học cũng không tệ. Cho nên hắn tạm thời không muốn đắc tội giáo viên chủ nhiệm.

"Bạn học Hà Tả?"

Hà Tả bất đắc dĩ chậm rãi đứng lên, tay trái khẽ đẩy Tần Thư còn đang ngủ, miệng còn nói: "Thầy Trần, đây là một câu rất phức tạp. Thầy để em tính toán một chút."

Sau đó, lấy ra giấy bút, cúi người, giả vờ ghi ghi vẽ loạn trên giấy.

Tần Thư vừa tỉnh lại từ giấc mơ, vẻ mặt mơ màng, quay đầu nhìn nhìn Hà Tả. Nháy mắt liền hiểu tình hình Hà Tả lúc này.

Vì vậy, cậu nhìn lên bảng. Thật ra đó là một dãy số độ khó vừa phải.

Lấy bút, viết roàn roạt cách giải trên giấy, tại chỗ kết quả còn khoanh mấy vòng. Gõ gõ cái bàn, chỉ cho Hà Tả xem. 

Hà Tả lén lút giơ ngón cái với Tần Thư, sau đó đứng thẳng người, lớn tiếng nói: "Đáp án là 2042."

Giáo viên chủ nhiệm nghe xong khẽ gật đầu, "Ngồi xuống đi. Bạn học Hà Tả, lần sau đi học không nên ngủ gật."

Hà Tả vẻ mặt im lặng. Rõ ràng mỗi lần đi học, Tần Thư ngủ so với mọi người đều ngon hơn. Vì sao giáo viên không quản Tần Thư?

Về sau, Hà Tả cũng hỏi qua Tần Thư vấn đề này. Tần Thư vẻ mặt xem người đần, nhìn Hà Tả, "Cậu căn bản không biết. Quan trọng không phải là ngủ mà là thành tích."

Hà Tả: ...

Hắn lại một lần nữa cảm nhận được ác ý thật sâu của thế giới này.

Xin không cần phân biệt đối xử được không? Không thể vì Tần Thư kết quả học tập tốt mà không quản lý việc đối phương ngủ nha...

Hừ!

Chiều thứ bảy, Tần Thư đúng hẹn đến nhà Hà Tả thuê. Hà Tả lấy ra một đôi dép lê mới tinh đưa cho Tần Thư. Thay giày xong, Hà Tả dẫn Tần Thư vào thư phòng.

Tần Thư hôm nay không mặc đồng phục mà mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen càng tôn lên màu da sáng của đối phương.

Hà Tả cảm thấy bước đi của Tần Thư như mang theo gió. Hắn nhìn đối phương ngồi xuống trước bàn học, lấy ra các loại sách vở phụ đạo. Hà Tả thấy Tần Thư làm gì cũng thật thuận mắt, thế nào cũng đẹp mắt. 

Trong lòng Hà Tả cũng thấy kì lạ. Hắn là một nam sinh, vì sao lại thích nhìn một nam sinh khác như vậy? 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét