CHƯƠNG 14
Cẩn thận nghĩ một chút, Hà Tả thử thăm dò, mở miệng nói: "Nếu như cậu vẫn nhất định trả tiền tớ, không bằng cậu dạy thêm cho tớ đi. Kết quả của cậu tốt như vậy, cậu có thể dạy học cho tớ để trừ khoản tiền này, được không?"
Thật ra, Hà Tả quan tâm thành tích gì đâu. Hắn nói như vậy chẳng qua hi vọng Tần Thư có thể nhẹ nhõm một chút, không đến mức quá vất vả.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã thấy hối hận. Vì Tần Thư vốn không thích nói chuyện, để đối phương hỗ trợ học thêm coi như ép buộc nha.
Đang định mở miệng cứu trận, không ngờ Tần Thư nhìn vẻ mặt xấu hổ của Hà Tả, mở miệng nói: "Có thể."
Kỳ thật Tần Thư cũng không biết tại sao mình lại nhận lời Hà Tả. Thế giới của cậu rất nhỏ. Nhỏ đến mức trước giờ, ngoài bà nội cùng em gái, cậu không muốn tiếp xúc với bất kì ai. Nhưng hiện tại thì...
Hà Tả là bạn của cậu, không phải sao?
Ngay từ đầu, cậu cũng coi Hà Tả như không khí. Thế nhưng Hà Tả lại rất lợi hại, đối phương luôn có cách khiến Tần Thư không có lý do cự tuyệt; một cách lơ đãng, từng bước tiến tới, va chạm vào vòng an toàn của Tần Thư.
Có lẽ là xuất phát từ cảm kích, có lẽ xuất phát từ lý do gì khác, tóm lại là cậu đồng ý giúp hắn.
Lần này, đến phiên Hà Tả triệt để hóa đá. Hắn nhìn Tần Thư từ trên xuống dưới đánh giá một chút, lại duỗi tay sờ lên trán Tần Thư.
Không sốt nha...?
Thậm chí, hắn còn hoài nghi vừa rồi, tại thời điểm Tần Thư ngất xỉu, Tần Thư này bị hồn ai đó nhập vào. Không thì ai có thể nói cho hắn biết vì sao thái độ Tần Thư đối với hắn đột nhiên có biến hóa lớn như vậy...?!
Vì vậy, hắn có vài phần ngu ngốc hỏi, "Tần Thư? Cậu là Tần Thư phải không?"
Tần Thư: ...
Tần Thư bắt chước bộ dáng của Hà Tả, đưa tay sờ lên trán của mình, lại dùng tay dò xét trên trán Hà Tả, "Không sốt."
Hà Tả: ...
Này! Rõ ràng câu kia là của hắn định nói!
Hơn nữa, rõ ràng hắn không sốt, sao trên mặt lại thấy hơi nóng lên đây?
Ảo giác! Nhất định là ảo giác!
Tần Thư chỉ là đưa tay sờ lên trán hắn một chút mà thôi, cũng không làm gì. Cho nên nhất định không phải hắn đang ngượng, nhất định không phải.
Vì vậy, sau đó, hai người lại thương lượng một chút thời gian và địa điểm cụ thể cho buổi học, chuyện này cứ thế được quyết định.
Mỗi thứ bảy hàng tuần, Tần Thư sẽ bớt thời gian dạy kèm Hà Tả. Địa điểm là ngay trong căn hộ Hà Tả thuê.
Sở dĩ không chọn thời gian trong ngày thứ hai đến thứ sáu vì nhà Tần Thư cách trường học quá xa, Tần Thư không thể dạy kèm Hà Tả sau giờ học.
Có điều, mấy chuyện này, Hà Tả cũng không để ý. Hắn vốn cũng không thèm để ý cuối cùng là nhờ kèm thêm những môn gì. Dù sao đây chỉ là một cái cớ hắn dùng để tháo gỡ cảm giác mắc nợ của Tần Thư.
Lúc này, bầu không khí vô cùng nhẹ nhõm. Hà Tả nhìn nhìn Tần Thư. Hắn thật sự không muốn phá vỡ bầu không khí lúc này, nhưng hắn vẫn còn có chút để ý.
Tần Thư nhìn Hà Tả một vẻ muốn nói lại thôi, hỏi: "Sao?"
Hà Tả do dự mở miệng: "Chuyện kia... Em gái của cậu giờ sao rồi?"
Nghe xong câu hỏi này, chân mày Tần Thư bất giác nhíu lại.
Hà Tả thấy Tần Thư nhíu mày, lập tức nói: "Nếu không muốn nói cũng không việc gì."
Tần Thư lắc đầu, thở dài, "Em ấy bây giờ đang uống thuốc, cũng đã tiếp nhận trị liệu của bác sĩ tâm lý. Cậu biết không, sau vụ kia, tớ đã từng hỏi em ấy vì sao phải đi trên con đường này. Em ấy nói một câu đến giờ vẫn còn mới mẻ trong tâm trí tớ. Tớ thậm chí cảm thấy lời này lẽ ra không nên do trẻ con ở tuổi em ấy nói ra."
Nói tới đây, Tần Thư lại nhíu mày như đang nhớ lại điều gì, hơn nửa ngày mới mở miệng, "Em ấy nói, em đã không được chọn khi mình sinh ra. Chẳng lẽ hiện tại, em cũng không thể chọn em đi thế nào sao?"
Nói xong lời này, Tần Thư cúi đầu xuống, có chút thất bại, nói, "Tớ đúng là không phải một người anh tốt."
Hà Tả nghe xong lời này, hai tay giữ chặt lấy bả vai Tần Thư, nhìn vào mắt Tần Thư, nói rõ từng chữ: "Cậu không nên nghĩ như vậy. Cậu rất tốt, tốt vô cùng. Cậu tin tớ, nếu như đổi là tớ, tớ có lẽ không làm được tốt bằng một phần mười cậu. Cậu không cần có cảm giác có lỗi. Tớ biết cậu rất mệt mỏi, rất vất vả. Chúng ta là bạn bè. Nếu tớ có thể giúp được gì, cậu nhớ mở miệng."
Tần Thư nhìn Hà Tả, đột nhiên thấy nhẹ nhõm. Mây đen mấy ngày nay bao trùm trong lòng cậu cuối cùng cũng như tan đi.
Từ sau khi Tần Kỳ gặp chuyện không may, cậu không ngày nào có thể ngủ yên. Cậu luôn tự trách bản thân thất trách, không thể chăm sóc Tần Kỳ thật tốt. Cho nên, khi về đến nhà, cậu luôn đề lên tinh thần, cẩn thận từng chút đối với Tần Kỳ.
Có đôi khi Tần Kỳ sẽ khóc thút thít, có đôi khi sẽ nửa đêm rời giường tìm dao.
Bởi vì sợ Tần Kỳ gặp chuyện không may, ngay cả khi ngủ, Tần Thư cũng bắt bản thân không được ngủ quá sâu. Có đôi khi, thậm chí suốt cả đêm, cậu không nhắm mắt, trông coi Tần Kỳ.
Cứ như vậy, ban ngày còn phải đi học, sau đó còn dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi đi làm thêm, chỉ hi vọng có thêm chút tiền cho Tần Kỳ chữa bệnh. Cậu thật sự rất mệt. Từ cơ thể đến tinh thần, cậu đều cảm thấy mệt mỏi đến không chịu được. Cậu cảm thấy bản thân sắp hỏng rồi. Cậu không thể đem loại cảm giác này nói với bất cứ ai, bởi vì cậu không có ai có thể chia sẻ cùng.
Càng không thể nói cho bà nội bởi vì bà nội cũng rất vất vả, cậu không thể lại thêm gánh nặng cho bà.
Cho nên, khi về đến nhà, cậu cố gắng hết sức biểu hiện ra bộ dáng trước kia, như thể không hề xảy ra chuyện gì.
Giống như một người mang lên chiếc mặt nạ, rõ ràng bên trong đã thủng trăm ngàn lỗ, rạn nứt đến vỡ toác, còn phải cười nói với người nhà: Tôi rất tốt.
Nhưng, bây giờ có một người, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cậu nhiều lần nhưng vẫn như cũ, không hề bị dọa sợ bỏ đi mà từng bước đi về phía cậu, hơn nữa, kiên định nói với cậu rằng: Cậu rất tốt, tốt vô cùng.
Hiện tại, có một người dễ dàng biết được cậu mỏi mệt đến không chịu được, hơn nữa, còn dùng cách của chính người đó cho cậu trợ lực.
Cậu như tại lúc lơ đãng đã nhẹ nhàng nhấc lên một góc mặt nạ trên mặt, để đối phương tiếp cận với bản thân một cách chân thật hơn. Tại nơi này, trước mặt người đối diện, cậu có lẽ không cần phải che giấu làm gì, để một người tiếp cận gần hơn với linh hồn chân thật của mình.
Mà người này, là bạn bè của cậu.
Còn chuyện gì có thể khiến người ta vui hơn chuyện này?
Vì vậy, Tần Thư chậm rãi lộ ra một vẻ tươi cười với Hà Tả.
Không giống nụ cười mỉm lúc trước, nụ cười này là chân chính thoải mái, một nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười này còn chói lóa hơn ngàn hoa đua nở vào xuân.
Hà Tả thề, trước đây hắn chưa từng nhận ra, hóa ra nụ cười của nam sinh cũng có lực hấp dẫn như vậy.
Nhìn nụ cười này của Tần Thư, tim Hà Tả hăng hái nhảy thình thịch. Lòng hắn như một cái giếng khô. Trong lúc lơ đãng, Tần Thư ném một viên sỏi xuống mặt giếng khiến vang vọng tiếng trong lòng giếng.
Sợ Tần Thư nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, Hà Tả lập tức thả ra bả vai Tần Thư, nhìn nhìn, nói: "Bình truyền sắp hết rồi, để tớ đi gọi y tá rút kim."
Sau đó, như chạy trốn, vụt ra ngoài.
Chỉ để lại Tần Thư ngẩn người nhìn trần nhà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét